KỊCH THƠ
Nhân vật:
– Nguyễn Trãi, trang phục bình dị từ thủ đô Thăng Long về thăm quê nhà.
– 2 quân hầu mang theo gươm nhưng ăn mặc theo kiểu nông dân
– Một quân lính gánh hành lý
– Thị Lộ, với quang gánh những chiếc chiếu bông (chiếu gon) ăn mặc theo kiểu con gái Bắc Kỳ…
KỊCH MỘT MÀN
Binh lính 1: Ôi tuyệt vời quê hương mình đẹp quá,
Cánh cò bay, con trâu vẫn chăm cày
Dân Nam ta vừa thoát khỏi cơn mê
Đã đuổi được quân Minh giành độc lập!
Binh lính 2: Tướng Công trả xong thù nhà nợ nước
Nay rảnh rang về thăm lại quê nhà
Nhìn cảnh thanh bình đẹp mặt ông cha
Trăm họ giờ đây hoan ca hạnh phúc
Lính gánh hành lý: Từ phía trong màn quang gánh chậm chạp đi ra, có vẻ mệt, để gánh xuống, lấy chiếc nón quạt mồ hôi…:
Từ khi thắng quân Minh
Ta vui cảnh thanh bình
Mười năm trời quyết chiến
Nguyễn Trãi từ trong thong thả bước ra, dáng khoan thai, tay cầm quạt, tay vuốt râu, nhìn về chân trời quê hương hiện ở xa xa:
Quê hương một khoảng trời yêu
Đường xưa lối củ con diều vướng mây
Ta về thăm lại nơi nầy
Nhớ cha vạn dặm từ ngày biệt vong
Lời khuyên, con thuộc nằm lòng
Nằm gai nếm mật mười năm không sờn
Bây giờ lấy lại giang sơn
Cha già vạn dặm chẳng còn lời khuyên
Tuyền đài cha những phỉ nguyền
Nguyễn Trải đi một vòng sân khấu – Có tiếng rao xa xa (từ trong vọng ra):
Chiếu Gon hoa đẹp bướm vờn
Hỏi người Quân tử neo đơn bấy chừ
Mua đôi chiếu đẹp thiên thư
Ba người lính hộ tống suýt xoa:
Lính thứ nhất:
Có phải tiên giáng trần
Nơi thế tục dự phần
Muôn sắc màu dừng lại
Chỉ có nàng hiện thân!
Lính thứ hai:
Từ khi ta bước vào đời
Là lần thứ nhất sáng ngời cỏi tiên!
Lính gánh hành lý:
Vai ta tuy gánh nặng
Nổi u thịt khắp nơi
Gặp tuyệt trần giáng tiên
Ngất ngây đến tuyệt vời
Trong bốn người giữa đường quê vắng
Chỉ một chàng dáng vẻ khoan thai
Có thể ta đã gặp anh tài
Chiếu nhà quê nơi thâm sơn cùng cốc
Dệt bằng tình yêu ấm áp tuổi xuân
Một đôi giá tám quan tiền
Ba binh sĩ chụm đầu vào nhau thì thầm, trố mắt trước dung nhan tuyệt đẹp của Thị Lộ và chỉ trỏ muốn chủ nhân của mình đem nàng về dinh… Binh sĩ muốn nói thì Nguyễn Trãi khoát tay bảo im. Nguyễn Trãi tay vuốt râu, tay cầm quạt cười dí dõm, hỏi:
Rước nàng về dinh phủ
Cho ta đối diện thơ
Hiếm người đời hay chữ
Duyên trời định ba sinh thi họa
Về dinh trướng cùng họa thơ đối ẩm
Dòng văn tài nối sử Việt từ đây
Gặp nàng tiền định sum vầy
Họa vô đơn chí xưa nay khó lường
Thôi ta về chốn phủ đường
Quân Tử ước nguyền câu sum hợp
Hai người cùng dìu nhau chào khán giả – màn từ từ hạ!
HẾT